"Ai đó giải thích cho tôi nghe về ngày hôm nay xem nào! Nói tôi nghe xem! Các cậu thấy vầy là bình thường à? Chơi thế mà được à? Vấn đề là, các cậu tự tạo ra vấn đề cả thôi. Trong trận, nếu có chuyện gì thì tất cả chỉ đều cúi đầu làm ngơ. Không một ai chịu làm gì cả", Pep nói trong phòng thay đồ.
"Thật lòng thì các cậu thấy chơi như hôm nay là chuyện bình thường à? Cho CLB này ấy? Các cậu có thấy bình thường không? Hãy nghĩ đến những CĐV đã phải đi rất xa! Những người không có tiền bật lò sưởi ở nhà. Họ đến tận đây để cổ vũ chúng ta mà phải nhìn các cậu chơi như thế này! Các cậu thấy vầy là bình thường sao? WOW!"
Ông tiếp tục: "Đội bóng của tôi không phải kiểu đó! Thế là rắc rối to đấy! Rắc rối thật sự đấy! Tôi không chấp nhận như vậy!"
"Thể thao, cuộc sống là ngôn ngữ cơ thể. Cách các cậu sống, cách các cậu thi đấu. Đó là ngôn ngữ cơ thể. Và khi có người chuyền hỏng thì người còn lại làm thái độ thế này... Ờ thì 'chúng ta đã bắt đầu trận đấu dở tệ rồi.' Nhưng không sao. Vì vẫn còn 80 phút phía trước để sửa chữa. Quan trọng là phản ứng thế nào. 'À, họ đã ghi bàn. À, bàn thứ hai. À, bóng ở đây. À, bóng ở kia.' Các cậu muốn chơi không? Muốn bóng không? Muốn di chuyển không? Muốn chiến đấu không? Muốn... tương trợ nhau không? Như những người anh em? Như những người anh em?"
"Làm ơn thực tế đi các cậu! Biết điều đi nào! Chăm chỉ lên! Chơi cho tốt vào! Khiêm tốn vào! Khát khao nhiều vào! Bằng không... Lứa cầu thủ học viện sẽ sẵn sàng thay thế các cậu!"
"Hôm nay các cậu cho tôi thấy... Từ cả người trẻ đến người gạo cội. Từ cả người mới đến người cũ. Các cậu không muốn thắng! Các cậu không có khát khao! Các cậu phải tìm lại nó ngay!"
Chỉ một trích đoạn nhỏ cũng khiến người ta hiểu rằng Pep Guardiola là một chiến lược gia thật sự đặc biệt. Cách ông thay đổi trận đấu, tác động lên các học trò theo cách riêng biến Pep trở thành một trong những HLV thành công nhất lịch sử bóng đá.